ngay 30/4

Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2009


Đúng là chuyện tình cảm ko ai đoán được chữ ngờ phải ko? Tôi tự hỏi tại sao nhiều người họ đem chuyện tình cảm ra để đùa ai cho họ được cái quyền đó chứ, họ lấy tư cách gì mà đùa cợt với nó chứ. Thật sự tôi ngỡ ngàng, choáng váng trước chuyện đó nhưng nó thật sự chẳng được kí lô, chẳng kí lô nào cả nào, chẳng đáng để minh giận cả những người như zậy rồi có ngày tự họ cũng có ngày sẽ mắc vào cái mà họ đã gieo họ sẽ nhận đủ tất cả. Vì nó ko đáng kí lô nào nên mình chẳng muốn nói nhiều tự nó sẽ nhận được những gì nó gieo....(viết cho những ai .....)mong những người như zậy sớm có trách nhiệm với tình cảm của mình!!!!!!!!!!!

Thứ Ba, 18 tháng 8, 2009






Hôm nay lại buồn thế này có ai cho mình một lối thoát của nổi buồn không. Lúc này đây sao cả người mình lại yếu ớt, tê buốt thế này sự sáo rỗng hình như nó đã làm con người ta càng yếu đuối. ƯỚC GÌ LÚC NÀY CÓ MỘT NGƯỜI THÂN CHO MINH DỰA LƯNG LÚC NÀY MÌNH MUỐN KHÓC THẬT TO ĐỂ NƯỚC MẮT CUỐN ĐI BAO CHUYỆN...... Lúc nào mình cũng cố gượng cười nhưng sao nó cũng ko vơi bớt đi những chuyện ko vui đó chứ hình như mình cố sống tốt bao nhiêu thì đêm về mình lại đối mặt với cảm giác sợ hãi đó bấy nhiêu. Một đứa xa nhà như mình dần dần đã ném những hương vị đắng cay trong cuộc sống độc lập những điều quá đỗi bất ngờ.....thật sự không như ta nghĩ nó đầy rẫy nhưng cái bẫy đôi khi ta không trang bị cho ta một tinh thần vững thì chắc ta chẳng bao giờ tự đứng một mình được. Mà cũng nhờ zậy mình thấy dường như làm cho con người ta đã cứng cỏi lên nhiều, bớt nông nổi hơn trước, bớt cái tính ngang đi....sao zậy mình tự an ủi mình đó ha. Có lẽ như zậy nó sẽ tốt hơn cho mình trong những ngày sắp tới, mình chỉ mới bước đi tập tẹ, những bước ngã sẽ chẳng làm mình đắn đo, dừng bươc trong những chặng đường phía trước.THẾ NHÉ! CỐ LÊN!RỒI SỄ ĐƯỢC

Thứ Ba, 28 tháng 7, 2009




Ngồi một mình trong phòng tôi cố nén nước mắt mà sao nước mắt tôi vẫn cứ rơi, cứ rơi mãi thôi. Đây có lẽ là một tin làm tôi không thể chịu đựng như bao chuyện khác một tin mà mấy ngày trước tôi cứ tưởng như mọi lần rồi nó cũng được giải quyết và gia đình tôi lại sum họp bên nhau. Nhưng lần này, có lẽ có lẽ....... là thật.Tôi trông đến hè biết bao còn gì bằng cho một đứa đi học xa nhà được zề nhà sum họp cùng gia đình, đi chơi cùng bạn bè ở quê để có động lực cho một kỳ học xa nhà nhưng chắc có lẽ mãi mãi tôi sẽ ko có cảm giác như vậy nữa, những bữa cơm cùng gia đình mà cả học kỳ vừa rồi tôi ko đc cùng ăn cùng gia đình tôi nhớ lắm, nhớ lắm tôi mong đợi ngày đó đến biết bao. Nhưng cho dù chuyện đó có đi đến đau chăng nữa tôi cũng ko oán trách ai có lẽ ai cũng có nổi khổ riêng của mỗi người thôi. Thật sự nhưng lúc như thế này tôi ko thể tự nhủ lòng mình đc rồi sao nước mắt vẫn cứ rơi, tôi ko thể kìm lại nổi rồi càng nghĩ tôi càng ko thể chịu cầm được nước mắt. Con mong rằng ba má hãy nghĩ lại........

Chủ Nhật, 14 tháng 6, 2009

Mệt*********


Mệt quá đi!!!!!!!!!!! Trời thật oi bức
Ôi ! Đau đầu quá chẳng biết viết gì nữa muốn tải lên blog bài mới mà sao đầu mình chẳng nghỉ ra được chữ nào cả. Viết gì đây .........
Mùa nắng ở Sài Gòn chẳng khác gì ở quê mình cả. Thật là mệt mỏi trong những ngày nắng.......

Thứ Sáu, 5 tháng 6, 2009

Hội An - Đất Quảng



"Đất Quảng Nam chưa mưa đã nắng
Rượi hồng đào chưa thấm đã say....."

Hôm nay, nó đọc trên báo nói về quê hương đất Quảng của nó, nơi mà nó sinh ra và lớn lên ở đó. Nó không bao giờ quên cái vùng quê thanh bình yên ả của cái gọi trưa hè với những chú ve kêu râm ran như một bản nhạc đệm giữa cái nắng gay gắt với những luồng gió Nôm giữa trưa hè Đất Quảng hay mùa đông với cái lạnh lạnh tê buốt cả người. Nói đến Đất Quảng nó cũng không quên nhắt đến một thắng cảnh cổ nổi tiếng với những cái đèn lồng huyền ảo, lung linh khi màn đêm buông xuống bên cạnh một bờ biển dài.Với nó, phố cổ Hội An trong nó là những con phố, với những ngôi nhà cổ thâm thấp, mái ngói âm dương sẫm màu thời gian; là những giàn hoa giấy bò lan cả xuống hàng lan can gỗ xinh đẹp. Hội An trong nói là những người dân hiền lành chất phác và cả cái nắng mưa thất thường của đất trời xứ Quảng”...

Thứ Bảy, 23 tháng 5, 2009

Đợi mưa?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!




Hôm nay, nó cũng bị những cơn mưa làm quấy nhiễu nhưng nó cũng không hờn giận mưa, nó cũng không có trách vì mưa nó phải ngồi đợi cả một giờ trong lúc màn đêm đã phủ cả thành phố!!!!!!!!!!
Trong lúc tan học trời lại mưa. Nó đứng chờ cơn mưa tạnh đi tai tầng trệt của trường nó đang theo học ngắm những hạt mưa rơi từ trên cao xuống pha vào đó là ánh đèn màu vàng trộn lẫn vào nhau. Rồi nó đưa mắt theo những làn mưa rơi từ trên cao xuống giây phút ấy lòng nó như bồn chồn nó không biết vì sao cừ mỗi lần, mỗi lần đứng trước mưa nó lại thế nữa
Cảm giác đứng một mình ở một khoảng không gian rộng lớn tuy rất cô đơn, lạnh lẽo nhưng những lúc như thế nó lại thích đứng một mình vì những lúc như dzậy nó mới có thể dõi theo những giọt mưa đang khuấy động như rất vô tư, hồn nhiên, tự do bay nhảy ngoài không gian kia........

Thứ Sáu, 22 tháng 5, 2009

Mùa mưa đầu tiên của nó ở Sài thành!!!!!!!!!



Như mọi ngày, nó đi học đều đặn nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn, đặc biệt ở chỗ trên đường nó đi học nó bị nhưng cơn mưa làm ướt sũng cả người. Nó, nó đi giữa lúc một cơn mưa bất ngờ ập đến, trời lúc đó mưa rất to, những giọt mưa làm khuôn mặt của nó ướt, nó không kịp lau những giọt mưa đó đi thì các giọt mưa khác lại đến.
Dù đi mưa sẽ làm cho người ta đau, người ta mệt mỏi nhưng nó lại rất thích khi đi giữa những cơn mưa hay đưa tay hứng những hạt mưa tí tách rơi trên tay. Cảm giác mỗi lúc như dzậy, đùa với những giọt nước mưa từ từ lan trên cả bàn tay rồi chảy xuyên qua từng kẽ tay đó là một cảm giác mà mỗi ai trong lúc đó nếu ai đó đã và đang yêu mưa thì sẽ có một cảm giác rất lạ như được mưa âu yếm, mưa chở che và mưa chia sẻ ......
Rồi nó dừng lại trên đường đi học, chỉ có nó và mưa cùng thầm thì kể cho nghe to nhỏ trong suy nghĩ, trong tiềm thức. Không gian lúc đó như dừng lại cảnh vật chỉ có nó và mưa nên những lúc đó nó tha hồ kể cho mưa nghe về những chuyện vui cũng như những chuyện buồn....
Nó ở trên này chẳng có ai là thân thiết nên những lúc mưa như dzậy nó như trút hết nhưng dòng tâm sự cho mưa đem đi, trôi theo cùng những dòng nước chảy ra tận biển để cho mặt biển bao la, mênh mông, bất tận đó cuốn đến tận chân trời...........